Rằng ta chỉ có một đời để yêu !
Đời người ngẫm được bao nhiêu ?
Chỉ như một sớm, một chiều mong manh !
Như cơn gió thổi qua mành ,
Như hạt sương móc ,đầu cành ban mai ,
Như trong một giấc mộng dài .
Tàn canh tỉnh mộng bên ngoài nắng lên
Đời người vốn dĩ nhẹ tênh ,.
Sao không nâng chén hoan nghênh cuộc đời !
Tác giả ;Phúc Nguyễn (một người bạn học chung lớp trường trung học Trịnh Hoài Đức tỉnh Bình Dương )
..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét