Chiếc lá vàng rơi cứ nhớ hoài !
Nhường chỗ mặt trời đi ngủ sớm
Dành chỗ bóng tối phủ chân mây
Đồi hoang cỏ úa buồn hiu hắt
Vườn vắng ,hoa tàn bụi phấn rây
Ngọn gió đầu Đông lòng giá buốt
Màn sương che lối đã giăng đầy !
Giăng đầy suối lệ mắt nên cay
Bởi tiếc thương cho kiếp lạc loài
Xuân đến xum xuê cành hé nụ
Đông về trơ trụi lá vàng bay
"Nhân sinh tự cổ thùy vô tử "
Lẽ sống vô thường tựa khói mây
Tâm sự tỏ bày trang giấy trắng
Niềm riêng trút cạn đủ đông đài .
Tác giả :Song Quang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét