Ghế xưa ngồi giờ đầy lá đổ
Nhớ ngày xưa hai đứa chung đôi
Em dịu dàng nép sát lòng tôi
Môi chúm chím em cười duyên dáng
Chút thẹn thùng em nói nhẹ nhàng
Thật không anh yêu em nhiều lắm
Vờn tóc yêu tôi nựng nhẹ cằm
Nụ hôn nhẹ môi rung cảm nhận
Không gian êm gió cũng ngừng lặng
Má em hồng sung sướng mỹ miều
Mắt nhắm khẻ lòng yêu da diết
Như vậy đó tình yêu tha thiết
Lại chia tay chẳng biết vì sao
Công viên xưa gió vẫn rỉ rào
Bao hình ảnh dâng trào nghèn nghẹn
Mấy thu qua lỡ rồi ước hẹn
Nỗi nhớ thương lâu cũng dần quen
Vẫn thu xưa ghế đó lá vàng
Vẫn cơn gió miên mang nỗi nhớ
Yêu là vậy sao đời cắc cớ
Nở chia lìa làm lỡ tình nhau
Em bây giờ nơi đó ra sao
Có hạnh phúc ngày nào em muốn
Chớp thời gian tuổi đời đã luống
Bao thu về ngâu vẫn mưa tuôn
Lần ghé qua vẫn đó sầu buông
Ghế xưa đã nhuộm buồn thời gian
Nét rêu phong ghế vắng hoang tàn
Vẫn lá rụng dọc ngang đầy lối
Tóc muối tiêu đầu đã bạc rồi
Nhưng niềm yêu mãi đó em ơi !
Tác giả :Lư Thanh Sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét