Bốn mươi năm lẻ chúng mình yêu nhau
Từ xanh đến bạc mái đầu
Tình là nước biển một màu như xưa
Yêu bao giờ ,đến bao giờ ?
Thời gian nào rộng cho vừa tình ta
Hoa lòng em vẫn tươi hoa
Môi em thắm đến Em già chưa phai
Yêu kiếp nầy ,hẹn kiếp mai
Ngàn năm yêu mãi yêu hoài nghe Em
Mặt trời có lặn về đêm
Sớm mai Em dậy bên thềm lại soi
Cuộc đời có khóc ,có cười
Có cay đắng ,có ngọt bùi mới hay
Thu về trời lại xanh mây
Đầy trời ta thấy những ngày ta yêu
Càng yêu ,yêu lại càng nhiều
Nhớ Em ,Anh nhắn một điều "Yêu Em "
Nguồn internet ;Một bài thơ rất tình tứ và lảng mạn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét