Xin lỗi Ngài Nguyễn Nhược Pháp, thời buổi bây giờ nó vậy đấy
Có một hôm đọc báo thấy tin đã có cáp treo lên chùa Hương, nếu có cách đây mấy chục năm, làm gì có bài thơ Đi Chùa Hương của Nguyễn Nhược Pháp.
 
Bài báo cũng nói đến cảnh tượng chen chúc và lộn xộn nơi cáp treo.
 
Chắc bởi vậy nên mới có cái hậu version của bài Chùa Hương này
 
Chùa Hương (Hậu version)
 
* Thiên ký sự của một cô bé ngày nay
 
Hôm nay đi Chùa Hương,
Chen chúc chẳng ai thương
Cùng thày me em chạy
Cáp treo đông khôn lường
 
Áo xịn, đi giày cao
Ăn mặc kiểu tào lao
Ðiện thoại di động mới
Trộm nhìn sẽ xuyến xao
 
Me cười: "Thầy nó trông!
Trông bộ tướng nghênh ngông
Con tôi xem ngầu quá
Mới đó lớn tồng ngồng
 
Em đứng cùng ba me
Cạnh mấy bọn xì ke
Chen chúc đợi mua vé
Trời ơi là bụi xe
 
Mơ xa lại nghĩ gần
Ðời mấy kẻ ngu đần
Cho em nhờ em vả
Mua vé hộ lúc cần
 
Chờ đâu chừng vài tiếng
Em thấy một thanh niên
Ðẹp trai sao lạ thường
Mắt ngắm em láo liên
 
Chàng đứng bên me em
Lân la chuyện làm quen
"Thưa bác đi chùa ạ?
Người đông, trời ơi, chen!"
 
Me bảo:  "Ờ! người đông
Sợ mất phôn di động
Xếp hàng lâu mệt quá
Anh xếp dùm được không"
 
Chàng lăng xăng nhận lời
Mắt liếc em rõ dài
Thật tình trong như đã
Làm em khoái quá trời
 
Nhờ chàng mua dùm vé
Ba mẹ em thảnh thơi
Nhâm nhi bịch trà đá
Nhìn thiên hạ bon chen
 
Khi đi lên cáp treo
Trời xanh núi cheo leo
Nước hoa em ngây ngất
Chàng hỏi xin i-meo
 
Ðường về ngập bụi vàng,
Em như say mơ màng
Em thầm cầu Bồ Tát
Cho em túm được chàng
 
*Thiên ký sự đến đây chưa hết, vì cô bé túm được anh chàng thật.   Lấy nhau rồi tưởng hết chuyện, ai ngờ sẽ lại còn lắm chuyện hơn, bà con cô bác nào muốn nghe sẽ xin kể tiếp.
 
 Thiên Hương
 
===================
Hậu Chùa Hương (Nối tiếp theo Hậu version của Chùa Hương)
 
* Thiên ký sự của một cô bé ngày nay (tiếp theo)
 
Hôm nay đi chùa Hương
Trời sao chẳng mù sương
Cùng chồng, em trở dậy
Chạy lóc nhóc trên đường
 
Chùa Hương đông dữ dội
Đường trơn trợt lầy lội
Chân em đi dép cao
Té đau thấy mụ nội
 
Chồng em thong dong bước
Dáng người vẫn "tha thướt"
Ve vẩy điếu xì gà
Em nhìn, mắt ứa nước
 
Hai tay em hai xách
Thêm bó hương cắp nách
Chân bước thấp bước cao
Trông không còn xíu quách
 
Chen chúc nơi cáp treo
Đợi mua vé mà teo
Chồng em mắt láo liên
Chỉ đứng đá lông nheo
 
Em chen mệt muốn chết
Chồng em chẳng cần biết
Nhâm nhi cà phê đá
Mặc kệ em lết bết
 
Nhớ ngày này năm trước
Chàng oai phong ra phết
Chen mua vé dùm em
Giờ sao như người khác
 
Nhìn chàng má đỏ hồng
Nói cười thật ngọt nồng
Bên mấy cô xinh xắn
Em thấy tức cành hông
 
Đường cáp treo lên trời
Nắng gió như gọi mời
Hai vợ chồng một hướng
Sao chẳng nói nên lời
 
Chân bước vào chùa Trong
Em thì thầm khấn vái
Chàng chẳng thiết nguyện cầu
Chỉ thiết tha ngắm gái
 
Đường về vẫn bụi vàng
Đời chẳng thấy huy hoàng
Em thầm cầu Bồ tát
Kiếp sau em trốn chàng.....
*  Thiên ký sự Hậu Chùa Hương tới đây chắc hết, cô bé giờ thở không nổi, hứng thú đâu mà làm thơ.... hìhì.....
 
Bởi vậy hình như người ta vẫn nói .... tình chỉ đẹp khi còn dang dở..... 
 
Một câu cách ngôn nào cũng đã nói:  Ái tình là ngôi sao sáng, còn hôn nhân là cái lỗ cống mà người ta vừa đi vừa ngó ngôi sao đó mà rơi tụt xuống hố.....
 
Bởi vậy, bởi vậy .... ai thất tình đừng có khóc, vì đời chẳng những không đi vào ngõ cụt mà còn có thể đi vào đường quang đãng hơn ....chí ní ... thậm chí ní ....
 
 Thiên Hương
 
 
 
 Vân
  
Humor is the instinct for taking pain playfully. Max Eastman