Lớn khôn từ một mảnh đất
Bây giờ xa quá đi thôi ,
Tôi muốn nói lên với những người thân nhất
Mà sao tìm mãi vẫn chẳng ra lời .
Bên đây bờ Thái Bình Dương ,
Tôi hoài nhớ đến Quê Hương ,
Như một chiếc thuyền nổi trên biển rộng
Dần dần chìm xuống một cách đau thương .
Cuộc chiến ngày này thiêu hủy Quê tôi ,
Phá tan thành thị ,làng xóm nương đồng
Nhưng cao quý nhất phải là hình bóng Mẹ tôi,
Hình ảnh Đông Phương của người phụ nữ
Hạnh phúc chồng con ,quên cả cuộc đời .
Tôi đã mất đi niềm cao quí nhất
Từ khi chiến tranh long trời lở đất ,
Nhưng hình bóng Mẹ suốt đời còn mãi trong tôi ,
Mỗi năm ,giờ nầy ,tôi gọi :Mẹ ơi !
Tác giả :Phạm Ngọc Nhiễm (San Diego ,CA )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét