Bốn nghìn tuổi mà dân
Vẫn không muốn chịu lớn
Thích nô lệ ,ngu dân
.
Chiếc bánh chưng vĩ đại ,
Vĩ đại cái sân bay
Thế mà người ,mạng sống
Chỉ bé bằng móng tay .
Rừng vàng và biển bac ,
Đồng lúa ngát màu xanh ,
Nay rừng chết ,biển chết ,
Cá chết ,sặc mùi tanh .
Đất nước mình thế đấy ,
Một đứa bé lọt lòng ,
Đã cõng một núi nợ ,
Cõng thay cho cha ông .
Đất nước ,ôi đất nước ,
Buồn đau ,ôi buồn đau ,
Hỏi biển chết ,rừng chết ,
Đất nước liệu về đâu ?
Nguồn internet (Phổ theo thơ của Trần thị Lam ,giáo viên trường chuyên Hà Tỉnh )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét