Mùa thu rướn mình qua hàng dậu
Rớt lại sân sau mấy gam màu
Mấy lá phong khô liền nguệch ngoạc
Bức tranh lập thể tặng bầy sâu
Mùa thu uốn mình bay lên không
Đuổi lòng vòng theo dải mây hồng
Bắt lấy trong tay rồi nhuộm xám
Bầu trời xanh ngắt cũng mủi lòng
Mùa thu ẩn mình giữa cảnh rừng
Dấu đi trầy xước của vết thương
Đã hằn lên những cành cây rủ
Ngủ suốt mùa sau lại nở bừng .
Tác giả :Trần Thu Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét